Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích
Phan_20
Chương 51: Thích Một Người
Sau ngày đó Harry bắt đầu cố gắng, mỗi ngày sau khi lên lớp đều cùng Draco và Neville chạy tới phòng cần thiết luyện tập pháp thuật, cũng cần mẫn chạy tới thư viện, mỗi buổi tối Severus nghiên cứu độc dược cũng kiên quyết đi hỗ trợ, cuộc sống hằng ngày cũng rất chăm sóc Severus, giống như đột ngột đã trưởng thành.
Severus vì thế vừa mừng lại vừa đau lòng. Đau lòng vì vật nhỏ bị ép phải lớn lên, vui mừng chính là ——y cuối cũng cũng không còn cảm giác mình thích một đứa con nít nữa…….
Lúc này hành động đối kháng với Voldemort không có tiến triển gì, tuy Dumbledore từ miệng Pettigrew hỏi ra vị trí của đám Tử Thần Thực Tử và Chiếc cúp, nhưng đợi đến lúc Lockhart phu nhân liên lạc ổn thỏa với đám lính đánh thuê đi đặt boom thì bọn họ vì Pettigrew chậm trễ không quay về mà một lần nữa rời đi, Lockhart phu nhân tức giận tới mức lập tức bảo đám lính đánh thuê chạy tới oanh tạc mộ phần tổ tiên Voldemort cùng nhà cũ Riddle, sau đó nàng thông qua đội lính thuê này liên lạc với toàn bộ thế giới ngầm của Anh quốc, treo giải thưởng kết xù, hình của hai Tử Thần Thực Tử còn lại cùng Chiếc cúp được rải rác khắp nơi, về phần Pettigrew bị nàng đề nghị như lần trước Severus xử lý Bellatrix vất xác ngoài ngoại ô làng Hogsmeade.
Thi thể Pettigrew bị phát hiện làm Nhật Báo Tiên Tri không ngừng đưa tin suốt mấy ngày, nhưng nhóm tiểu động vật Hogwarts vẫn chú ý tới ngày lễ tình nhân sắp tới hơn.
Sáng ngày 14 tháng 2, Severus chán ghét nhìn lễ đường vẫn bị Lockhart bố trí một mớ hoa hồng đỏ rực, còn có vô số trái tim lấp lánh từ trần nhà rớt xuống, trong đó còn kèm theo cánh hoa hồng đỏ thắm.
Khóe miệng y co rút, ánh mắt không vui trừng Lockhart phu nhân đang ngồi bên trái mình: “Ngươi cư nhiên vẫn để tên ngu xuẩn này làm như vậy!”
Lockhart phu nhân trả lại ánh mắt khinh bỉ, cao ngạo nói: “Hừ, cái tên không hiểu tình thú như thầy sao có thể hiểu được, đây là tình yêu sâu sắc của Gilderoy thân ái dành cho ta, hiểu không?”
Severus nhất thời hối hận sao mình lại đi oán giận với nàng, y làm sao lại quên đi người phụ nữ này không phải người bình thường! Nhưng mà……
Y nheo mắt, hoài nghi hỏi: “Đám người lùn chết tiệt kia sẽ không nửa chừng đánh gảy lớp học của ta đi?”
“Đương nhiên sẽ không!” Lockhart phu nhân dùng ánh mắt ‘Sao thầy có thể hoài nghi sở thích của ta’ nhìn y: “Ta cũng không ngu ngốc! Loại sinh vật xấu xí đó sao có thể dùng để đưa thư tình? ! Lần này chúng ta dùng tiểu tiên tử!”
Con dao bạc trong tay Severus phát ra tiếng va chạm bén nhọn, y quay đầu nghiến răng nghiến lợi nói với người phụ nữ ngu ngốc: “Mặc kệ là cái gì cũng không được xâm nhập vào lớp học của ta! Nếu không ngươi chờ chồng mình tái diễn bi kịch đi!”
“Thầy không muốn nhìn thấy Ginny Weasley đưa thư tình cho Harry sao?” Lockhart phu nhân chậm rãi thấp giọng nói: “Nếu không bị ai kích thích thì cậu bé của thầy làm sao thông suốt được? Thật là làm tốt không được báo đáp, ta còn tính toán giúp thầy. Nếu không để cậu bé hiểu được thích là cái gì, thầy tính toán chờ bao lâu? Ta nhìn cũng không chịu nỗi.”
Severus nghi hoặc nhìn nàng.
“Không tin thì thôi!” Lockhart liếc mắt, quay mặt ăn xong bữa sáng của mình.
Lúc này, chồng nàng đang mặc chiếc áo chùng hồng nhạt nhìn qua đã biết là đồ cặp với nàng đứng lên, phất tay bảo mọi người im lặng, sau đó lớn tiếng hỏi thăm đám học trò: “Các trò, lễ tình nhân vui vẻ! Tới lúc này đã có 46 người đưa thiệp chúc mừng cho thầy, thầy chân thành cám ơn họ! Nhưng cùng lúc đó thầy phải tiếc nuối nói rằng, tình yêu cả đời này của thầy đã dành cho mình Matilda bệ hạ! Vì để tỏ lòng xin lỗi, đúng vậy, thầy tự chủ trương, an bày một kinh hỉ nho nhỏ cho mọi người!”
Hắn vỗ tay, mấy chục tiểu tiên tử phe phẩy đôi cánh trong suốt của mình nhẹ nhàng từ cửa đại sảnh bay vào, vừa bay vừa xướng ca.
“Những người bạn của thầy, những thần tình ái gửi thiệp chúc mừng!” Lockhart vui sướng nói: “Hôm nay bọn họ sẽ bay tới khắp nơi trong trường để trao cho mọi người những lời cầu chúc tình yêu! Lạc thú không chỉ như vậy! Thầy tin rằng nhóm đồng sự của mình cũng rất nguyện ý được tham gia! Vì thế vì sao không xin Snape giáo sư một lọ tình dược! Hơn nữa nếu các trò hứng thú, Flitwick giáo sư có thể chứng tỏ thầy ấy biết rành về Bùa Mê hơn bất kì phù thủy nào thầy từng gặp, thầy ấy là một giáo sư vị đại của lớp Bùa Mê a!
Flitwick giáo sư chôn mặt trong lòng bàn tay, còn mặt Severus thì ngó như thể y sẽ nhồi thuốc độc cho bất cứ đứa nào dám tới xin món tình dược. Suốt ngày này, nhóm tiểu tiên tử không ngừng xông vào phòng học để đưa thiệp mừng tình nhân làm nhóm giáo sư rất bực mình.
Buổi trưa, lúc Harry vừa xong lớp Lịch Sử Pháp Thuật thì bị một nhóm tiểu tiên tử chặn lại trên hành lang.
Nhóm tiểu tiên tử cùng xướng ca một câu: “Chúng ta có một lời nhắn muốn gửi tới Harry Potter, nghe nhé——
Mắt chàng xanh như cóc ngâm tươi rói
Tóc chàng đen như tấm bảng đen
Em ước sao chàng là của em
Chàng quả thực siêu phàm
Vị anh hùng đã chiến thắng trùm Hắc Ám.”
Sau đó chúng nó cùng nhau nâng tấm thiệp đang mở ra đưa cho cậu.
Mặt Harry lập tức đỏ bừng, trước mặt đồng học bị thổ lộ như vậy thực sự rất xấu hổ! Bất quá chuyện này cũng không phải tồi tệ nhất, cậu nhìn thấy giáo sư đứng cách đó không xa nhìn qua bên này! Hỏng bét rồi! Cư nhiên bị giáo sư thấy được cậu gặp phải trường hợp dọa người như vậy! Harry xấu hổ kéo Neville xoay người bỏ chạy, ngay cả tấm thiệp rớt trên đất cũng không màn nhặt lại.
“Harry, Harry!” Neville thở hồng hộc theo sát cậu chạy hai, ba tầng lầu, một đường tiến thẳng về phía phòng cần thiết: “Sao phải chạy gấp như vậy?”
Harry đồng dạng cũng hết hơi không ngừng thở gấp: “Ai nha…….mình, mình không muốn để giáo sư thấy bộ dáng mất mặt như vậy của mình thôi!”
“A……..” Neville ngơ ngác đáp, tiếp tục chạy theo cậu: “Cái kia, lời nhắn kia thực kì quái nga, nghe cứ như đang trêu cợt cậu vậy.”
“Đúng, đúng vậy!” Harry tức giận: “Nếu thực thích mình, thì nên tả mình với cái gì đẹp đẹp mới đúng!”
Sau đó trong đầu cậu đột ngột xuất hiện một câu: “Ánh mắt của ngươi mới xinh đẹp nhất…….”
‘Xèo’ một tiếng, gương mặt đứa nhỏ đỏ rực.
“Không, không có khả năng!” Cậu lắc lắc đầu quát một tiếng.
“Cái gì không có khả năng?” Neville tò mò hỏi.
“Không, không có gì……” Harry lắc đầu.
Bọn họ rốt cuộc cũng chạy tới phòng cần thiết, dùng mật khẩu ‘phòng của Harry, Neville cùng Draco’ để mở cửa, kết quả vừa vào đã thấy Draco đang ngồi bên trong làm bài tập.
“Draco! Sao cậu lại ở trong này? !” Neville ngạc nhiên hỏi.
Draco dừng bút thở dài một hơi: “Ai, không có biện pháp, ta rất được hoan nghênh, nhóm tiểu tiên tử cứ đuổi theo ta mãi.”
Hai tiểu hoan 囧, Draco cái gì cũng tốt, chính là có chút tự kỉ…………
“Nhưng còn hai cậu, sao cũng có bộ dáng như bị tiểu tiên tử đuổi theo vậy?” Draco nhíu mày: “Các ngươi cư nhiên cũng có người truy?”
Hai tiểu hoan bị khinh bỉ tức giận bất bình nhảy tới cào Draco.
“Ai nói không có! Vừa nãy mình nhận được thiệp nà, tuy là những lời đó có chút…..” Harry không nói được.
“Có chút gì?” Draco tò mò hỏi.
Neville kể lại chuyện khi nãy cho cậu nghe.
” Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Draco cười đến chảy nước mắt: “Mắt, mắt xanh như, cóc ngâm tươi rói! Ha ha ha ha ha ha!”
“Không cho cười!” Harry xẩu hổ, giận dữ trừng mắt.
“Được, được, ta không cười.” Draco khoát tay: “Phốc, thực xin lỗi, thật sự nhịn không được, lần này không cười nữa, khụ khụ, người kia muốn trêu cợt cậu à?”
“Mình cũng nghĩ vậy!” Neville gật mạnh đầu.
Harry thở dài, có chút buồn bực: “Thích một người rốt cuộc có cảm giác gì a?”
Draco xoa đầu cậu, chậm rãi nói: “Thích một người, đương nhiên sẽ cảm thấy người đó cái gì cũng tốt nhất.”
Cậu cố tình liếc mắt qua Neville đang tỉnh tỉnh mê mê, tiếp tục nói: “Lúc thích một người, đừng nói là thấy người đó nói bậy, ngay cả thấy người khác nói xấu người đó cũng sẽ bực bội, lúc thấy người đó tim sẽ đập rất nhanh, thân thiết với người đó một chút sẽ muốn đỏ mặt—— đương nhiên đó chỉ là những biểu hiện bình thường——lúc ở cùng người đó sẽ cảm thấy vui sướng, thoải mái, không muốn người đó nhìn thấy mặt xấu của mình, không muốn người đó khổ sở, nếu người đó bị thương mình còn đau đớn hơn……”
Hai tiểu hoan không hẹn mà cùng hồng thấu từ đầu tới chân.
“A? Sao các ngươi lại đỏ mặt?” Draco thích thú nhìn bọn họ, nhìn tới Neville phát hiện cậu bé né tránh ánh mắt mình, cậu nhịn không được nháy mắt trêu chọc cậu bé: “Sao? Hay là các ngươi thích ai rồi?”
“Không có!” Hai tiểu hoan trăm miệng một lời lập tức phủ nhận.
“A………..” Draco cười nhẹ một tiếng: “Thật sự không có?”
“Thật sự không có!” Vẫn đồng thanh.
“Được rồi…. không có thì không có.” Draco gật đầu, tâm tình rất tốt tiếp tục làm bài tập của mình.
Mãi tới chiều bọn họ lên lớp xong thì người quay về phòng ngủ, người quay về hầm, hai tiểu hoan vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Harry đứng trước cửa văn phòng Severus đi tới đi lui không dám vào trong, Medusa mĩ nhân trên cửa mất kiên nhẫn hỏi cậu: 【Sao? Ngươi rốt cuộc có vào không? Snape giáo sư căn dặn ta không được cho ngươi chạy loạn.】
【Ta, ta có thể đứng ở cửa không…….】 Harry đáng thương nhìn nàng
【Không được!】Medusa nghiêm khắc nói: 【Ngươi muốn bị Snape giáo sư mắng à!】Nàng tự động mở cửa: 【Mau vào đi!】
Vật nhỏ đau khổ, ủy khuất liếc mắt nhìn nàng một cái, bơ phờ bước vào trong.
Chương 52: Là Ta Sao?
Harry vừa vào cửa Severus đã phát hiện cậu. Đối với chuyện thư tình hôm nay không phải y không căm tức. Tuy y biết Lockhart phu nhân nói có lí nhưng đôi khi tình cảm cũng cần chút lí trí. Bất quá trừ bỏ chuyện căm tức ‘cư nhiên có người dám mơ ước vật nhỏ’, y không lo lắng Harry bị bức thư tỏ tình kinh tởm kia hấp dẫn, nếu vật nhỏ có khái niệm kia trong đầu thì y cũng không nghẹn lâu tới vậy……
Nhưng mà cũng không thể cấm y tìm chút phút lợi cho mình.
Nhìn bộ dáng quẫn bách thần tình đỏ bừng của vật nhỏ, Severus nhíu mày, chậm rãi trêu chọc cậu: “Thế nào? Cậu Potter cuối cùng cũng trở lại? Không cùng người dũng cảm tỏ bày hẹn hò trong lễ tình nhân sao?”
“Đương nhiên không có!” Harry lập tức phủ nhận, kết quả vừa ngẩng đầu lên thấy y, lại càng cúi thấp hơn, thấp đến mức Severus chỉ có thể thấy được mái tóc bù xù của cậu.
Vật nhỏ đứng cách chỗ sô pha Severus ngồi khoảng mười thước, không được tự nhiên đạp đạp chân, ngập ngùng nói: “Ưm…… cái kia, giáo sư……. kì thực người kia rõ ràng trêu chọc em chứ không phải tỏ tình gì đâu, hơn nữa em cũng không thích…….”
“Lại đây.” Severus vẫy tay: “Đứng đó làm gì? Mới từ ngoài về không lạnh sao?”
Harry lén liếc mắt nhìn y một cái, ôm mớ sách giáo khoa đi qua, ngồi ở một chỗ khác trên sô pha, cách y khoảng hai người ngồi——bình thường cậu cũng không ngồi xa đến vậy.
Severus cảm thấy kì quái: “Sao lại ngồi xa như vậy? Sợ ta cười ngươi sao? Xích qua một chút.”
Vật nhỏ yên lặng nhích một chút, gương mặt đỏ bừng bất thường.
Severus xoa nhẹ đầu cậu: “Yên tâm, ta sẽ không cười ngươi, làm gì phải đỏ mặt như vậy? Có cái gì mà ngượng.”
“A.” Harry cảm thấy đỉnh đầu bị y xoa cũng nóng bừng, đầu lại càng cúi thấp hơn.
Severus thấy cậu như vậy đột nhiên có chút lo lắng, vật nhỏ không phải bị kích thích thông suốt, không phải phản ứng ngược muốn đi tìm bạn gái đi? !
Y do dự một hồi, cuối cùng mang theo ý thử hỏi: “Mặt đỏ như vậy, chẳng lẽ thích cô gái nào rồi?”
“Không có, không có!” Harry kinh hoảng lắc đầu.
Severus híp mắt, vật nhỏ vội vàng phủ nhận như vậy rất khả nghi!
“Chẳng lẽ là con trai?” Y cúi đầu áp sát Harry: “Là Draco? Hay là Longbottom?”
“Không đúng, không đúng!” Harry nhất thời quên cả thẹn thùng, tức giận nhìn người đang hoài nghi tình bạn trong sáng của mình: “Bọn họ là bạn tốt của em!”
“Ồ, được rồi, xin lỗi.” Severus cười trấn an: “Vậy đó là ai?”
“Mới không có ai đâu!” Harry mất tự nhiên quay đầu đi, giận dỗi không thèm nhìn y.
Severus mỉm cười đưa tay ôm cậu vào lòng: “A, ta sai rồi, kì thực còn một người chưa nói.” Y cúi đầu bên tai vật nhỏ nhẹ nhàng hỏi: “Là ta sao?” Cẩn thận phân tích, tựa hồ ngoại trừ mình thật sự không còn ai, phạm vi kết giao bằng hữu của vật nhỏ không rộng, rất hiếm có bạn bè thân thiết, hơn nữa lại thường xuyên ở chỗ y, muốn tiếp xúc thân mật với người khác cũng khó, huống chi dạo này còn thường nguyên đỏ mặt ngẩn người nhìn y.
Harry lập tức cứng đờ, câu nói ‘Là ta sao’ không ngừng vang vọng trong đầu cậu, nghe tới mức toàn thân cậu cứ như bị thiêu đốt.
Severus thấy phản ứng cậu cũng biết 8,9 phần 10 mình đã đoán đúng. Một niềm sung sướng như điên đánh sâu vào hô hấp của y, trái tim đập nhanh như nổi trống, giống như sắp nhảy ra ngoài.
Y vô thức ôm chặt lấy cậu, lo lắng hỏi: “Là ta sao?”
Vật nhỏ đỏ bừng dụi đầu vào lòng ngực y, một câu cũng không nói được.
“Harry……..” Severus như trút được gánh nặng thở dài, nâng mặt cậu lên, cúi xuống nhìn đôi mắt đang đảo tròn nhìn lung tung nhưng thủy chung không dám nhìn vào mắt mình, cẩn thận áp môi mình lên đôi môi phấn nộn mím chặt chỉ còn một đường thẳng kia, giống như đang chạm vào báu vật quý giá nhất, thật dịu dàng, sau đó ôn nhu hỏi cậu: “Có cảm thấy chán ghét không?”
Vật nhỏ kinh ngạc trợn tròn mắt, hơn nữa ngày cũng chưa phản ứng được đã vô thức trả lời một câu: “Quá nhanh, không cảm giác được……..”
“A………” Severus bị cậu chọc cười, vì thế lại cúi đầu ngậm lấy cánh môi cậu, ánh mắt ôn nhu đối mặt với đôi mắt to xanh biếc long lanh, sau đó tham tham tiến vào trong, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu lưu luyến không buông.
Gương mặt vật nhỏ ngày càng đỏ, cứ như sắp bốc hơi nước, bàn tay Severus áp trên mặt cậu cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.
Cuối cùng nếu không phải thấy cậu thực sự không thở nỗi, Severus mới lưu luyến buông cậu ra.
“Giáo, giáo sư…….” Harry ngơ ngác nhìn giáo sư của mình.
“Ừm, làm sao vậy?” Severus mỉm cười hỏi cậu: “Lần này cảm giác được chưa?”
“Nha——” Vật nhỏ kêu lên sợ hãi một tiếng, như con đà điểu rụt cổ chôn đầu trước ngực y không dám ngẩng đầu lên, hai vành tai lộ ra khỏi mái tóc bù xù đỏ bừng tới muốn xuất huyết.
Severus vỗ lưng cậu, ôn nhu hỏi: “Thế nào? Chán ghét không?” Khi nói chuyện hơi thở nóng hổi không ngừng phun vào lỗ tai cậu, vật nhỏ trong lòng mẫn cảm run lên một chút.
Cái đầu chôn trước ngực y khẽ lay động trái phải nhưng không lên tiếng.
“Ha hả…….” Severus vui sướng mỉm cười, âm thanh trầm thấp ghé vào bên tai cậu dụ dỗ: “Không chán ghét? Vậy cùng ta ở một chỗ đi, được không?”
Vật nhỏ nắm chặt vạt áo y, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy rằng đã sớm biết vật nhỏ có cảm tình với mình, nhưng khi nhìn thấy cậu gật đầu Severus vẫn có chút mê muội, cái này là thành công sao? Y nghĩ mình còn phải trải qua rất nhiều rối rắm! Mặc kệ là Harry thực sự thích mình hay chỉ hiểu nhầm là ỷ lại vào trưởng bối là thích, y cũng quyết định nắm bắt cơ hội này, cho dù Harry xem ỷ lại là thích, y cũng sẽ cố gắng làm toàn bộ ỷ lại của vật nhỏ trở thành yêu thích!
“Giáo sư………” Harry nhút nhát ngẩng đầu nhìn y một chút, lúng túng nói: “Thầy, thầy không chê em là con nít, quá ngây thơ sao? Hơn nữa em còn luôn gây phiền phức cho thầy…….”
Severus nhịn không được lại hôn lên cánh môi phấn nộn kia, mỉm cười: “Vậy ngươi có chê ta là lão già hơn 30 tuổi không?”
“Em mới không có! Hơn nữa giáo sư cũng không có già!” Vật nhỏ tràn ngập sức sống trả lời, sau đó, vệt đỏ trên mặt vừa mới biến mất lại càng đậm hơn.
“Vậy đúng rồi.” Tâm tình Severus rất tốt: “Hơn nữa ngươi quên rồi sao? Lúc tới trường ta đã nói ta thích ngươi.”
“A? Lúc nào?” Harry kinh ngạc trợn to mắt.
“Không nhớ cũng không sao.” Severus ôm cậu ngồi lên đùi mình, để thân thể bé nhỏ dán sát vào lòng “Bây giờ ta nói lại một lần nữa là được. Harry, ta thích ngươi.”
Vật nhỏ ngây ngốc, cúi đầu khẩn trương siết lấy ngón tay, im lặng một hồi lâu mới phát ra âm thanh nhỏ xíu như muỗi kêu: “Ưm, ưm…… em cũng, cái kia…… ưm…….”
Severus sung sướng nắm chặt tay cậu, trêu chọc: “Vậy sau này ngươi không được nhận thư tình của người khác nữa, được không?”
“Em, em có nhận đâu……..” Harry nhỏ giọng phản bác.
“Được rồi, sau này đổi cách xưng hô, gọi tên của ta đi.” Severus nói.
Vật nhỏ ngẩng đầu nhìn y, cố gắng hết nửa ngày: “Sev, Sev, Sev……. không được!” Cậu chán nãn gục đầu: “Em gọi không được……”
Severus vừa bực mình vừa buồn cười: “Được rồi, được rồi, giáo sư cũng được……”
“Em sẽ cố gắng!” Harry phồng má trịnh trọng nói.
Bất quá bọn họ ở cùng vài ngày, vật nhỏ vẫn không gọi được, mỗi lần cứ ‘Sev’ xong sẽ vô cùng ngượng ngùng ngừng lại…..
Severus ở bên cạnh nhìn bộ dáng rối rắm của cậu, thật sự có chút dở khóc dở cười. Bất quá chút vấn đề nho nhỏ này cũng không ảnh hưởng được tâm tình rất tốt của y, trong khoảng thời gian ngắn, nhóm tiểu động vật Hogwarts giống như đang nghênh đón mùa xuân, trên khóa độc dược, bọn họ cư nhiên không hề cảm thấy lạnh nữa! Độ ấm trong lớp cư nhiên xấp xỉ với các lớp học khác! Nhất là nhóm tiểu hoan năm 2, trên khóa bọn họ cư nhiên không có ai bị đại ma vương Snape chửi ầm lên! Đây là chuyện lạ khó tin cỡ nào a!
Lockhart phu nhân vô cùng khôn khéo rất nhanh tìm ra manh mối trên gương mặt băng sơn không đổi của Severus. Lúc bữa tối, nàng trộm vòi quà tạ ơn: “Thầy không biết mình nên cám ơn ta sao? Thấy bộ dáng đường thăng tiến rộng mở của thầy thì đắc thủ rồi đúng không? Nếu không có ta mở đường chỉ sợ thầy không tiến nhanh được vậy đâu!”
Severus thế nhưng lại phá lệ không lơ nàng, ngược lại bình thản hỏi: “Ngươi muốn gì?”
“Tê——” Lockhart phu nhân hít một khí: “Thầy cư nhiên đắc thủ? !”
Severus nhíu mày.
“Ta muốn độc dược mĩ dung tiêu chuẩn Malfoy!” Lockhart phu nhân cười tủm tỉm.
Severus gật đầu.
Dumbledore ngồi bên kia cười tủm tỉm xáp tới gần, thần bí hề hề hỏi: “Severus, gần đây tâm tình anh rất tốt a. Đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết sao?”
Severus liếc cụ một cái, thản nhiên nói: “Không có gì.”
Lockhart phu nhân nháy mắt ra hiệu với lão nhân: “Chỉ là chuyện kia mà thôi, ai nha, thầy cũng biết mà.” Ánh mắt nàng hướng về phía dãy bàn Hufflepuff chớp chớp.
“Ồ, ta biết…….” Dumbledore gật gù: “Được rồi, để chúc mừng chuyện này, ta quyết định ăn thêm một cái bánh quất! Severus, anh ăn không?”
Severus lạnh lùng nhìn cụ.
Chương 53: Harry Còn Nhỏ
Từ sau khi Severus quơ được vật nhỏ vào tay, hầm rất thường xuyên xuất hiện tình cảnh này:
“Sev, Sev, Seve……. ô, làm sao bây giờ, cảm giác vẫn rất kì quái…….” Harry ủ rủ.
Severus vỗ nhẹ cái mông đang ngồi trên đùi mình, an ủi nói: “Không sao, gọi Sev cũng dễ nghe lắm, gọi lại một lần?”
“Sev…… ngô…….” Cánh môi phấn nộn lại bị ngậm lấy, sau đó lại là một trận càn quét từ trong ra ngoài.
Đôi khi cũng xuất hiện tình cảnh này:
“Sev, người thầy ấm quá……..” Vật nhỏ bị người nào đó không ngừng dụ dỗ cùng ngủ trên giường lớn đang nằm trong lòng ngực người ta thỏa mãn nói.
Severus ôm chặt cậu một chút, kéo góc chăn: “Ừm, nếu không sao ta lại bảo ngươi ngủ cùng ta, ta biết ngươi sợ lạnh.”
Harry ngẩng đầu cười thật ngọt ngào: “Ừ, thầy tốt với em nhất!”
Sau đó người nào đó liền mỉm cười vô cùng ôn nhu hôn nhẹ lên trán cậu, ánh mắt, cái mũi, cuối cùng dừng lại bên bờ môi, sau đó lại nhấm nháp cánh môi cậu từ trong ra ngoài một lần.
Đôi khi lại có tình cảnh như vầy:
“Này~Draco~hôm nay đem theo thứ gì ngon cho mình a~” Harry nhào tới người bạn tốt.
“Khụ khụ!” Giáo sư độc dược đang ngồi trên bàn làm việc phê chữa bài tập đen mặt, húng hắng giọng.
Vật nhỏ cuống quít chạy tới bóp vai cho y, vừa làm vừa nói với Draco “Draco nha, đồ ăn ngon như vậy cậu để lại cho Neville đi, gần đây Neville hình như gầy đi một chút, phải tẩm bổ cho cậu ấy nga.”
Malfoy thiếu gia vội vàng mang thức ăn chạy đi tìm Neville.
“Harry, ta đã nói gì với ngươi?” Severus xụ mặt ôm cậu lên đùi mình thẩm vấn.
Harry vặn ngón tay lẩm bẩm: “Không được ôm người khác…… chính là! Draco là bạn thân mà!”
Severus nâng cằm cậu lên, nghiêm túc nhìn cậu: “Không được ngụy biện! Bây giờ ngươi nên làm gì?”
Gương mặt vật nhỏ lập tức đỏ bừng, cọ cọ một hồi lâu, rốt cuộc dưới ánh mắt nghiêm khắc của người yêu lớn tuổi nhút nhát hôn y, kết quả đầu lưỡi bị bắt lấy dây dưa thật lâu.
Hơn nửa học kì cứ như vậy nhanh chóng trôi qua, tình cảm của hai người cũng tăng vọt. Cũng may Severus giữ bí mật rất tốt, trừ bỏ Lockhart phu nhân và Dumbledore cũng không ai biết. Bất quá tuy rằng rất vui vẻ, nhưng Severus vẫn có một phiền não nho nhỏ——Harry vẫn quá nhỏ! Hương vị ngọt ngào từ người yêu bé nhỏ ngày ngày ngủ bên cạnh, lại chỉ có thể ôm cùng hôn, ăn cũng không thể ăn được, thật sự là sự tra tấn vô cùng ngọt ngào……..
Thực tế thì Harry đã bắt đầu cao lên, nhưng Severus vẫn ngại cơ thể cậu phát triển quá chậm. Kì thực nếu muốn giải quyết vấn đề sinh lí cũng có nhiều phương pháp, cũng không cần làm tới bước cuối cùng, chính là y vừa nhìn thấy ánh mắt thanh khiết tràn ngập ỷ lại cùng tín nhiệm của vật nhỏ, y thực sự không ra tay được…… cũng may tự chủ của y cũng không quá kém, bằng không y chỉ có cách chạy đi tắm nước lạnh.
Hơn nửa học kì này, nhóm Tử Thần Thực Tử vẫn không có động tĩnh gì, không biết đã chạy đi đâu. Lockhart phu nhân thỉnh thoảng lại nhận được tin báo từ lính đánh thuê, nói có người có hình dáng tương tự xuất hiện ở đâu đó, nhưng lần nào chạy tới cũng không tìm được tung tích. Tin tức gần đây nhất nói rằng bọn họ đã xuất ngoại, chạy tới Albania, Dumbledore mới thở phào, bởi vì căn cứ theo tin tức của Severus và Lockhart phu nhân gom góp lại, đời trước của Severus, Voldemort lúc đầu xuất hiện ở rừng rậm Albania, trước khi phục sinh, hắn và con rắn Nagini đều sống ở đó. Nhóm Tử Thần Thực Tử nói không chừng tới đó để tìm kiếm Nagini.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian